[NV.35] – Nguyễn Thị Duyên: Một không gian thoải mái cho mọi người chỉ có thể là Venesa…

Admin |

“CÁNH CỬA ĐẦU TIÊN CỦA MỘT CÔ GÁI 19 TUỔI KHI BƯỚC VÀO VENESA“

Đối với một cô gái trẻ mới bước chân ra ngoài xã hội ,xuất thân từ một vùng đất nông thôn nghèo chỉ biết cày cấy ruộng vườn , chè cháo nương rẫy ở một vùng lân cận. Thành phố Hà Nội không phải đâu đó xa xôi mà là một vùng đất chè Thái Nguyên là quê hương chôn rau cắt rốn của cô gái. Và cô chỉ là một người vừa tốt nghiệp THPT năm 2016 chưa nghề nghiệp , chưa có nhiều kinh nghiệm trong đời sống xã hội hiện đại .Trong thời gian học tập vì gia đình khó khăn mà cô bé đã phải tự lực cánh sinh vừa học vừa làm , kiếm thêm đồng tiền giúp đỡ gia đình để có thể hoàn thành chương trình học của cô và rồi người con gái đó không phải ai khác mà chính là “ tôi “.

 Một ngày tháng 3 của năm 2017 tại Hà Nội,khi bầu trời bắt đầu có cơn mưa hối hả . Tôi khoắc trên vai chiếc balo đựng ắp quần áo , trên đầu đội một chiếc mũ màu đen , mặc trên mình bộ quần áo sơ mi bò , chân đi đôi giày đã sờn da , trên tay cầm một hồ sơ xin việc. Và đây cũng là lần đầu tiên tôi chạm chân đến đất Hà Nội và chưa biết rằng là tôi sẽ xin việc ở đâu, tại một công ty hay tại một xí nghiệp hoặc một công việc tư nhân nào đó? Tôi đi lang thang, cứ lang thang tại một cây cầu có tên CẦU VƯỢT NGUYỄN CHÍ THANH ? Và bỗng nhiên tôi chợt nhớ rằng tôi có một người dì họ đang sống và làm việc tại khu vực Hà Nội, để rồi tim tôi như bừng tỉnh ,tôi bắt đầu mở điện thoại ra và gọi cho dì.

Và kể từ đây cuộc sống gian lao , vất vả nhiều khó khăn phía trước mà một cô gái tốt nghiệp cấp 3 như tôi cần phải trải qua. Dì đã xin cho tôi làm tại một Spa Venesa mà dì tôi đang làm và cần rất nhiều kĩ năng giao tiếp tốt . Tôi đã rất e ngại về vấn đề giao tiếp vì tôi chỉ là 1 cô gái nông thôn không được va chạm , không được tiếp xúc nhiều nên nói năng không trôi chảy ngọt ngào. Và rồi, người ngồi cạnh tôi vuốt lên mái tóc rối bời của tôi và nói : không sao đâu con! Không có gì là không làm được con ạ! con chỉ cần cố gắng thì mọi chuyện sẽ thành công !. Để rồi câu nói đó đã trở thành nghị lực cho tôi quyết định đi phỏng vấn tại Venesa.

Ngày đầu tiên, khi tôi đặt chân tới Venesa phỏng vấn, tôi đã rất run và lo sợ mình sẽ trượt buổi phỏng vấn này. Nhưng rồi nghĩ lại câu nói đó, nó đã tạo nghị lực cho tôi để khiến tôi thành công trong buổi phỏng vấn đầu tiên của tôi. Và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ được làm nhân viên telemarketing cho một spa lớn như thế này? Và phía trước còn rất nhiều khó khăn cần tôi phải vượt qua, không đâu xa lạ mà đó lại là chính ngày đầu tiên bắt đầu gọi điện cho khách hàng mà hầu hết đối với một nhân viên tele nào cũng từng phải trải qua mối lo sợ đó.

Tôi vẫn nhớ như in hôm đó tôi ngồi cạnh 1 chị đã làm ở đây từ rất lâu đã có nhiều kinh nghiệm ,nói tốt ,làm tốt và trách nhiệm công việc tốt đó là chị Nga . Lúc đó, sau khi chị nghe tôi gọi điện cho khách hàng chị quay lại nói với tôi rằng :

“ Duyên à ! E đã bao giờ thu âm giọng nói của mình vào điện thoại bao giờ chưa ? giọng em không hay một tí nào cả nghe nó rất chán không có chút cảm xúc lôi cuốn người nghe tí nào ! Em nói rất là nhanh , y như em đang đọc một bài rap cho khách hàng nghe vậy ? Em cần phải sửa nhiều , nhưng không sao em ạ chỉ cần em cố gắng lên là được,cố gắng lên ! “

 Sau khi nghe xong , tôi cảm thấy những tia sáng trong lòng tôi như vụt tắt, tôi rất buồn. Khi đến giờ cơm 18h tối,tôi cầm trên tay chiếc điện thoại mở danh bạ ấn số “ Dì Duyên “ và bắt đầu soạn tin nhắn :

 “ Dì à cháu nghĩ cháu không phù hợp với công việc tele này đâu? Cháu thất vọng vì cháu đã không cố gắng, cháu xin lỗi! “

Một phút sau :

 “ Khi bắt đầu vào làm một công việc, thì ai cũng phải trải qua những khó khăn, những gian lao, thử thách và không một ai có thể vào làm một công việc chưa bao giờ làm mà lại có thể thành công. Chỉ có thể cố gắng thay đổi nó , cố gắng vượt qua thì cái gì cũng có thể thành công con ạ ! Con hãy nghĩ kĩ trước khi điều con đang suy nghĩ nó là đúng và dì luôn tin con rằng con sẽ làm được! “ dì tôi trả lời

Và không nói gì thêm, tôi đọc dòng tin nhắn đó tôi lại có một chút động lực quay trở về phòng tele, ngồi xuống bàn máy tính ,bắt đầu đeo tai nghe và gọi. Tôi nhìn mọi người xung quanh xem họ nói  họ xử lí tình huống với khách và rồi tôi đã viết thành một bài kịch bản riêng của tôi. Tôi luyện giọng nói cứng cỏi của tôi mỗi ngày và được các anh chị xung quanh giúp đỡ để rồi một ngày không xa tôi đã làm được. Với một giọng nói mềm mỏng, ấm áp khiến ai cũng không thể ngờ rằng đấy là tôi.

Rồi một ngày, hai ngày, ba ngày,…Cứ thế cứ thế trôi qua đến nay tôi cũng đã làm ở Venesa được 4 tháng. Tôi vẫn luôn tự nhủ rằng, thật may ngày đó tôi đã không rời bỏ nơi đây, một nơi tràn ngập những tiếng cười nói vào mỗi ngày làm việc vất vả, những trò chơi thú vị để mọi người có thể hòa hợp đoàn kết gắn bó với nhau. Những trưởng phòng tele vui tính nhưng nhiều lúc cứng cỏi , những team lead lanh chanh hay chọc hay đùa nhân viên của mình để tạo một không gian thoải mái cho mọi người chỉ có thể là Venesa.

Và để một cô gái chưa đầy 19 tuổi như tôi bước vào một Venesa lớn mạnh chắc có lẽ là một bước ngoặt sẽ đủ cho tôi có thật nhiều kinh nghiệm trong đời sống để tôi học hỏi , gắn bó với Venesa lâu dài. Từ câu nói của người đã đưa tay ra và nắm lấy bàn tay tôi khi tôi vấp ngã trong cuộc sống để tôi rút ra được rằng : KHÔNG CÓ VẬT CẢN NÀO KHIẾN CHÚNG TA KHÔNG THỂ VƯỢT QUA, CHỈ CÓ Í CHÍ VƯƠN LÊN, DÁM NGHĨ, DÁM LÀM MỚI KHIẾN CHÚNG TA MẠNH MẼ VÀ TRƯỞNG THÀNH HƠN….