[NV.37] – Vũ Thị Thu Hà: Mình yêu nơi này, yêu Venesa…

Admin |

“Yêu Venesa. Nếu mình trao yêu thương cho những điều mình thích, trái tim mình sẽ được lấp đầy.”

Mình biết cậu vào một ngày cuối tháng 5, khi bản thân mình đang mông lung giữa những quyết định và không biết lựa chọn ngã rẽ. Di chuột lướt facebook, mình đọc tin tuyển dụng hiện lên qua một bình luận một người quen và liền tay viết mail ứng tuyển không một chút chần chừ, mình quyết định nhanh chóng, thậm chí trước khi mình biết được cái tên “Venesa” của cậu được mình nhớ viết chính xác như thế nào ^^ Cái chữ “duyên” của chúng ta khởi đầu từ đây..

Mình rất sợ người lạ và môi trường mới, mình vẫn còn nhớ rõ, tầng 8 tòa nhà Thái Hà đã khiến mình run thế nào khi bước chân vào, từ cái giây phút ngồi chờ phỏng vấn trong im lặng, đến ngày đầu tiên đến nhận lớp đào tạo, từ cái không gian hàng trăm con người ở phòng tele-marketing đến cuộc gọi lần đầu tiên cho khách,… để có thể đứng bên cậu tới ngày hôm nay, mình đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều. . Nhưng cậu biết không, bản thân mình vốn dĩ từ nhỏ đã thích nghe giọng miền Nam, vì nó nhẹ nhàng và dịu dàng. Kết thúc khóa  đào tạo, mình được phân vào team 11 – team gọi cho khách Sài Gòn. Lại thêm một chút “Duyên” nữa tại đây, có đúng vậy không?

Tele-marketing không phải là sự chọn lựa ban đầu, nhưng cậu biết đấy, đó là vị trí làm việc hiện tại của mình.

Với mình, từ “Ra” trong tên của cậu – “Venesa” chính là viết tắt của “Race” – cuộc đua. Mỗi ngày, mỗi tuần và mỗi tháng, mình và tất cả mọi người đều tham gia một cuộc đua rating, cuộc đua demo; chúng mình chạy đua với chỉ tiêu được đề ra và chạy đua với cả giới hạn của bản thân. Mình đã gắn bó được 2 tháng, sẽ là một lời nói dối không thể che giấu nếu mình bảo, mình chưa bao giờ mệt mỏi và có ý định từ bỏ, nhưng, mỗi cuộc đua đều có cái đích của nó, và trong mình, cái đích mình chạm tới chính là giây phút mình vượt qua cảm giác mệt mỏi, vượt qua suy nghĩ buông tay để có thể tiếp tục chặng đường còn lại. Cậu có cảm thấy giống mình không, rằng ẩn giấu trong mỗi tele là một vận động viên? Và mình trưởng thành lên từ đó.

Mình và cậu đến với nhau là nhờ chữ “Duyên”, nhưng cách mình lựa chọn gắn bó là vì chữ “Tình”. Vì mình được quan tâm, được công nhận, được bao bọc, vì nơi đây có người mình thương va những người thương mình.

Viết riêng cho team 11 – “Trym yêu thương”. Chừng ấy quãng thời gian quen biết, cùng nhau làm việc, cùng nhau đi ăn, cho nhau những câu động viên và chia sẻ. Mặc dù có những lúc xảy ra những mâu thuẫn, bất đồng, có đôi khi ai đó thốt ra những câu nói vô tình làm nhau tổn thương, nhưng hãy để những điều tốt đẹp phủ kín lên và gửi gắm cho nhau điều tích cực, hãy kề bên nhau như bây giờ nhé. Chúng ta “Sẽ làm được”, đúng không? 
Manager “của em”, Teamlead “của em”, các chị đã vất vả rồi!

Trên tất cả, em yêu và cảm ơn mọi người. Nhiều và rất nhiều.

Và 2 tháng trôi qua, những điều không suôn sẻ hay là những thứ tốt đẹp đã xảy ra, mình nghĩ đã đủ cho một dấu ấn. Dấu ấn mang tên “Tuổi 23”. Tuổi 23 có trong tuổi trẻ và thanh xuân của mình. Mình yêu nơi này, yêu Venesa.

Nếu mình trao yêu thương cho những điều mình thích, trái tim mình sẽ được lấp đầy.

Vậy còn bạn, thì sao?